Thứ Năm, 22 tháng 7, 2010

Mong anh sẽ hiểu

Em không biết phải làm sao để quên đi những ký ức đang bám đuổi theo em mỗi ngày…
Em không biết bơi, anh biết rồi đấy! Anh chèo thuyền đưa em ra giữa dòng sông, nói là sẽ dậy em bơi, nói là sẽ cùng em bơi sang bờ bên kia, rồi anh bỏ mặc em ở đấy…
Rồi anh có biết, một con bé sợ nước như em sẽ phải làm sao để vào bờ được??? Chỉ có nước cuốn em đi chứ em thì không chống lại được sức mạnh của nước…
Một người ưa tình cảm, sống theo tình cảm mà anh dậy người ta yêu anh, bắt trái tim người ta chỉ yêu mình anh, rồi anh bỏ mặc, quay lưng…

 Anh có biết mỗi ngày, mỗi giây phút em phải đối mặt với tình yêu đấy khó chịu như thế nào không???
 Em không muốn chuyện này xảy ra, em không muốn tình yêu lớn nhất cuộc đời em, người đàn ông em yêu nhiều nhất lại là sai lầm lớn nhất!
 Em không muốn phải thốt lên câu: “Em hối hận vì đã quen anh!”.

Nhưng tại sao, em càng yêu anh bao nhiêu thì lại càng hận anh bấy nhiêu…
Không phải em không biết lỗi tại em, nhưng tất cả chỉ là cái cớ để anh vin vào, để anh dựa vào đó mà bước đi. Nếu anh thực sự yêu em thật nhiều, nhiều như anh đã nói thì anh sẽ vượt qua tất cả, yêu cả những thật xấu của riêng em…
Tại sao em làm được mà anh không làm được???

Anh!
Anh có biết rằng, người nào càng ưa tình cảm, càng có vẻ ngoài mạnh mẽ thì bên trong lại yếu đuối vô cùng… Em không biết phải làm sao để quên đi những ký ức đang bám đuổi theo em mỗi ngày?
Tại sao hai đứa mình yêu nhau, đến với nhau bằng tình yêu, em yêu anh nhiều vậy mà lại không thể có hạnh phúc bên nhau???
Thật lòng em yêu anh nhiều lắm! Bây giờ thì em đã biết cái cảm giác yêu đương và sẵn sàng làm tất cả cho người mình yêu là như thế nào. Trước đây em luôn muốn tình yêu thì phải như thế nào đó, lãng mạn hay tình cảm nhưng giờ em đã hiểu, chỉ cần được ở bên cạnh người mình yêu thương, chỉ cần nhìn thấy người đó mỗi ngày là cả một bầu trời hạnh phúc rồi…
Em thấy thật khó khăn để có thể quên đi anh, mỗi ngày em đều vẽ ra cho mình rất nhiều việc, lịch gần như kín từ sáng tới chiều, trước khi đi ngủ em cố gắng nghĩ tới những điều tốt đẹp để có một giấc mơ thật đẹp. Nhưng anh biết không? Cứ đến khoảng 3 giờ sáng em lại thức giấc, lúc đó những kỷ niệm khi hai đứa bên nhau cứ tranh nhau tìm tới, nó hành hạ trái tim em. Tội lắm…
Em không hiểu, tại sao hai đứa mình rõ là yêu nhau, đến với nhau bằng tình yêu, em yêu anh nhiều vậy mà lại không thể có hạnh phúc bên nhau???
Niềm mong ước lớn nhất của em bây giờ là được ở bên anh, bên người đàn ông em yêu nhiều nhất trong cuộc đời…
Mong anh sẽ hiểu tình cảm em dành cho anh, sẽ biết rằng giờ này trái tim nhỏ bé trong lồng ngực em chỉ yêu duy nhất mình anh! Chuyện năm xưa, người xưa như giấc mơ trôi qua trong đời, em đã không còn mong nhớ…
Mỗi ngày, mỗi giây, mỗi phút em chỉ thầm gọi 1 câu: “Anh ơi!” mà sao anh không trả lời em???
Hãy trả lời em anh nhé! Em hứa với anh, sẽ không bao giờ làm anh buồn nữa, sẽ trở thành người phụ nữ như anh mong muốn, sẽ là niềm tự hào của anh…

1 nhận xét: